“Cá mè thịt béo/Hơi có mùi tanh/Đầu thì nấu canh/Mình mềm chiên sả...” . Câu vè nơi thôn dã nhắc nhớ món canh chua tuyệt hảo khó quên.
Khi một người phụ nữ có người mình thích trong lòng, cô ấy sẽ không bắt đầu theo đuổi quyết liệt người đàn ông đó ngay lập tức, mà sẽ tạo ra một chu kỳ và dần dần tiếp cận anh ta từng bước một.
Ngày hôm đó, tôi đưa con trai đến gặp bạn gái. Khi đang đi trên đường, thằng bé bất ngờ chỉ vào một người bán trái cây bên đường và gọi mẹ.
Chuyện cách đây đã gần 10 năm. Khi đó, tôi đang kẹt trong cuộc hôn nhân đầy chán nản, vợ chồng thờ ơ, lạnh nhạt, ai muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến cuộc sống của nhau.
Thủa ấu thơ, trong mắt trẻ, mẹ cha là người biết mọi thứ, mạnh hơn tất cả. Cha mẹ là hai ngọn núi, che chở, mang lại bình yên cho đứa con.
Một ngày sống yên bình là giấc mơ xa xỉ của 3 mẹ con tôi...
Trước đây, tôi từng có thời gian dài dằn vặt về câu chuyện bán đất ăn dần của bố mẹ ở quê.
Trải qua hơn ba mươi năm trong đời, giờ phiêu bạt nơi xa, cứ mỗi lần Tết đến tôi lại không quên được những ngày xưa yêu dấu, chiều ba mươi Tết mẹ chuẩn bị một nồi nước lá to đùng cho cả nhà tắm.
Cha bệnh nặng, tiên lượng xấu, nhiều người vào "uốn nắn" chị hãy L. bỏ qua tất cả, về thăm cha lần cuối... Nhưng chị không thể làm được.
Cứ Tết đến, những kỷ niệm Tết xưa từ ngày thơ bé lại hiện về, gợi nhớ nao nao…Xin kể lại cái Tết của nhà mình vào trước cách mạng 1945.
Tôi năm nay 60, sinh ra và lớn lên dưới mái trường XHCN, đã du học ở Đông Âu trên chục năm. Luôn tự hào mình là người Việt Nam trong suốt khoảng hơn bốn mươi năm đầu cuộc đời mình. Chưa bao giờ nghi ngờ đạo đức nhân đạo và tính hướng thiện của người Việt, tức của tổ tiên mình.